Rối loạn thói quen ăn uống bao gồm việc chán ăn và ăn vô độ thường được coi là thói quen hình thành từ độ tuổi dậy thì. Và không chỉ phổ biến ở nữ mà nam giới cũng có nhiều người ám ảnh với hình ảnh cơ thể mình. Nói tới đây thì mọi người đã đoán ra đây là tâm bệnh ha. Tuy nhiên, dù chúng ta nói những tâm bệnh này phổ biến ở tuổi thành niên không có nghĩa nó không xuất hiện lần đầu ở những người sang tuổi trưởng thành. Và cũng không có nghĩa những tâm bệnh này theo bạn suốt cuộc đời. Chuyện bạn có thoát ra khỏi những tâm bệnh này hay không thì tuỳ theo bạn có giác ngộ những tai hại lâu dài hay không, và bạn có thể cần sự giúp đỡ chuyên nghiệp và của người thân quen.
Trước hết hãy nói về chứng chán ăn. Thật ra chán ăn là một từ quá rộng-sự chán ăn có thể do ảnh hưởng của thuốc, của tình hình sức khoẻ cơ thể, và cũng có thể do tâm lý. Sự chán ăn trong chủ đề hôm nay chỉ tập trung vào sự chán ăn do tâm lý thôi.
Bệnh chán ăn tâm lý xảy ra khi chúng ta cho rằng cơ thể mình không hấp dẫn và tìm mọi cách để giảm cân-có thể qua việc nhịn ăn hay tập thể dục vô độ hoặc áp dụng cả hai hình thức trên. Ảnh hưởng lâu dài của sự chán ăn là cơ thể sẽ rơi vào một hay nhiều hơn những tình trạng sau:
1. Loãng xương: khi nhịn ăn lâu ngày, cơ thể không những chỉ thiếu hụt canxi và vitamin D từ nguồn thực phẩm, mà còn không thể sản xuất vitamin D qua cơ chế của thận.
2. Suy nhược: cái này dễ hiểu quá ha. Nói cho gọn là suy dinh dưỡng trầm trọng. Khi cơ thể suy nhược, tuyến giáp hầu như sẽ bị rối loạn và điều đó dẫn đến rối loạn sự trao đổi chất trong cơ thể.
3. Vô sinh: khi suy nhược nặng, cơ thể sẽ shut down những cơ chế “không quan trọng” để duy trì sự sống còn bởi vì calories để duy trì não quan trọng hơn calories đổ vô việc sản xuất trứng hay tinh trùng.
4. Xu hướng tự sát: cái này dư luận bàn cãi có thể nhiều, nhưng khả năng tự sát thường lên cao khi não và cơ thể đều suy nhược.
Tiếp theo hãy bàn về chứng ăn vô độ: trái ngược với bệnh chán ăn do tâm lý, sự ăn vô độ thường diễn ra với việc ăn đến “chết no” (nghe giống truyện Lão Hạc?) trong khi người bệnh chán ăn thì muốn họ nuốt một bữa cũng khó. Điểm chung của hai bệnh trạng này là do người bệnh không hài lòng với cơ thể mình. Người bị bệnh ăn vô độ sau khi ăn sẽ nôn mửa, uống thuốc tiêu hoá v.v hay tự bỏ đói, hay tập thể thao bán sống bán chết để “bù lại” bởi vì cảm thấy “tội lỗi” hay “sợ lên cân”.
Khi nhìn vào người bệnh chán ăn và người bệnh ăn vô độ, bạn sẽ dễ dàng phát hiện người bệnh chán ăn, bởi triệu chứng thể hiện ở cơ thể suy ốm hay hành vi, nhưng với người bện ăn vô độ, ít nhất bạn sẽ khó mà phát hiện họ bị bệnh này bởi vì cơ thể thường sẽ duy trì ở mức cân nặng bình thường. Thường thì cần có xét nghiệm máu và có khi cần cả kiểm tra tâm lý để xem có bị bệnh ăn vô độ hay không. Vậy hậu quả lâu dài của bệnh ăn vô độ là thế nào?
1. Xu hướng tự sát và trầm cảm cao-cái này tương tự với những người bệnh chán ăn.
2. Hệ tiêu hoá bị hư hại, bao gồm bao tử và thực quản, và răng đều bị ảnh hưởng bởi dịch tiêu hoá và axit dạ dày làm tổn thương mô và biểu bì.
3. Tổn thương thận-cái này cũng tương tự với bệnh chán ăn
4. Nhu cầu sinh lý giảm, có thể sẽ ảnh hưởng việc sinh sản.
5. Ngoài việc nghiện ăn, có thể người bệnh còn nghiện những thức khác.
Ad muốn nhấn mạnh là những ai bị bệnh rối loạn tâm lý ăn uống đều đối diện những tổn thương không chỉ tâm lý mà cả thể chất. Vì vậy, nếu bạn biết ai đó đang đấu tranh với bệnh này, đừng chỉ trích, đánh giá, hay lên tiếng dạy bảo họ. Tôn trọng họ và giúp đỡ trong khả năng. Có thể chỉ là một cuộc đàm thoại ngắn gọn “hey bạn không cần phải thấy xấu hổ về bản thân mình” cũng đủ giúp họ qua một giờ.
Mong bạn enjoy blog hôm nay. Hẹn tuần sau!

