Đã lâu không viết blog. Từ hôm nay blog sẽ hoạt động nhiều hơn. Có thể một số bạn đọc quan tâm muốn biết lâu nay tôi làm gì mà không viết blog. Xin thưa, không phải vì bận quá mà cũng không phải chán viết blog mà sự thật là tôi cũng đã viết khá nhiều đề tài dinh dưỡng trên trang này rồi, và lý do khác là hơi khó sáng tạo khi đang trải qua giai đoạn stress. Sau nhiều quyết định, gia đình chọn chuyển đến tiểu bang Arizona thay vì ở bang Tennessee. Lý do chọn bang Arizona khá đơn giản: công việc của ông nhà tôi là trucker nhưng công ty có tổng hành dinh ở bang Arizona nên chuyển về bang này sống sẽ tiện hơn. Thêm vào trường đại học University of Arizona có đến 2 chương trình thạc sĩ về Dinh dưỡng và bang này là một trong nhiều bang có tỉ lệ công việc cần dinh dưỡng viên nhiều (dĩ nhiên không nhiều bằng hai bang Cali và Texas nhưng bang Arizona lại giáp với Cali nên có thể làm ở Cali mà nhà ở Arizona vẫn được). Và lý do cuối cùng là thành phố Tucson thuộc bang Arizona là một trong số ít (rất ít) thành phố tại Hoa Kỳ rất chú trọng phát triển đô thị: họ xây tuyến đường cho xe đạp dài những 210 km để khuyến khích dân không sử dụng xe hơi làm phương tiện di chuyển chính. Thật ra tôi bị stress kinh niên-chắc thừa hưởng từ mẹ và cách duy nhất tôi áp dụng stress management lâu nay chỉ có một: thể dục. Suốt những năm đại học hình thức thể dục duy nhất là chạy 10km hàng ngày. Tuy nhiên sau khi gặp tai nạn giao thông thì chân trái không khỏe như trước (tôi thuận chân trái) nên chuyển sang đạp xe. Chạy bộ là cách giảm stress khá tốt vì nó làm cơ thể mệt nhanh so với nhiều môn thể thao khác. Đạp xe không bằng nhưng bù lại nó cho ta cảm giác tự do và vì phải dành nhiều thời gian hơn để đạt mức “mệt” nên thử thách sức bền bỉ.
Mỗi ngày tôi phải dành ít nhất 90 phút thể thao còn không thì chỉ vài hôm sẽ lên cơn trầm cảm và mỗi lần lên cơn là chẳng tập trung làm được cái gì cả. Kiểu ngồi đó mà dán mắt vô tường. Sáu tháng qua từ khi về lại Mỹ ngồi chờ giấy tờ nhập quốc tịch Mỹ (và sẽ tiếp tục chờ dài dài) tôi bị stress trở lại nên phải nói productivity chỉ nhỉnh hơn con sô 0 một tí. Thằng bạn quen biết lâu có khi nó hỏi có uống bia không mua về uống cho vui. Thông thường câu trả lời chỉ có 1 trong 2 tùy theo tâm tính lúc đó: 1) tao không muốn tế bào não bị ngộ độc chết không tái tạo được nên thank you but no thanks, hoặc 2) Lúc này tao không nên uống vì tao chỉ uống để say chứ không bao giờ uống vì vui. Nó bảo tôi có xu hướng “substance abusive” và sự thật là vậy If I drink, I want to get drunk.
Vì vậy, khi chọn một bang khác sống, tìm ra một thành phố bike friendly là tiêu chuẩn hàng đầu đặc biệt khi tôi thật sự chỉ sống một mình với một con chó. Bởi vậy, khi tôi làm biếng nhiều tháng liền (hoặc nhiều…năm) không phải vì tôi thích làm biếng mà vì mình cũng muốn productive hơn nhưng bị hạn chế. Personal flaws are there. Nobody is perfect. Tuy không muốn nghe như lý do lý trấu vì do bởi tại, nhưng cuối cùng bản chất sự thật là vậy.
Anyway, blog này chia sẻ một chút về người viết blog của các bạn. Thú nhận mình làm công việc xã hội mà bị trầm cảm kinh niên và antisocial thì thật xấu mặt, nhưng sự thật là thế.

