Your “home” is built from pieces of your social network. Which pieces support the weight of your home? Keep them.

Cuối cùng thì cũng có một cái tin tốt sau 3.5 tháng ở Việt Nam: kiện hàng cá nhân bao gồm 80 thùng sách, máy in, giày dép v.v. cũng đã qua thủ tục hải quan miễn thuế (cái này mình phải tranh cãi đến cùng với ông clearing agent và phải lôi hết mấy văn bản thuế ra đọc cho hắn mới được miễn thuế). Theo lịch thì mai xe hàng sẽ về. Tiếp theo là mở từng thùng check coi có bị mất mát hay hư hỏng hay không. Tới những 80 thùng, chắc phải 4-5 hôm mới kiểm hết các món được. Hy vọng không có cái gì mất hay hư chứ không lại phải thêm thủ tục khai báo với bọn bảo hiểm mà dính vào nó thì lại thêm vài tháng nữa. Con người là vậy: lúc nào cũng phải đối diện với một ít thử thách. Hơn 30 năm sống trong hai nền văn hóa khác nhau, mình rút ra bài học là thử thách lúc nào cũng có, và bất kể thử thách lớn nhỏ, dễ khó thế nào thì điều an ủi duy nhất là chúng ta luôn có một ngày mới và bởi vì thời gian luôn đi một đường thẳng tiến nên mọi chuyện sẽ ở lại sau lưng. Mình không phải là người lạc quan, và sẽ chẳng bao giờ trở thành người lạc quan, nhưng cũng học được cách tự an ủi mình: everything will unfold itself in the end even though I cannot foresee the end.

Sau đó chồng mình sẽ đi về Mỹ 3 tuần. Việc quan trọng cần về gấp vậy là vì anh rể bị chết đột ngột do nhồi máu cơ tim ở tuổi 55. Nghe nói là ổng khi đang dẫn khách xem nhà thì tự nhiên đau thắt ngực rồi lăn đùng. Khi xe cứu thương đến đó thì đồng tử coi như set lại tức là hết thuốc cứu. Đem tới nhà thương chỉ là theo thủ tục và cũng là để rút máu làm xét nghiệm theo một phần của báo cáo xét nghiệm tử thi. Kết quả máu cho thấy lượng đường huyết lên đến hơn 500 mg/L. Nhưng đó không phải là nguyên nhân gây tử vong bởi vì lúc chết là khoảng 1 giờ chiều. Nếu như sau bữa ăn thì đường huyết của người khỏe mạnh cũng lên tới 300 rồi, huống chi ông này bị tiểu đường loại 2 đã mấy năm nay. Trước khi mất một tuần ổng than với vợ là khó thở. Thế mà vẫn không đi khám: nếu thật sự nghẽn mạch máu lúc đó có thể làm thủ thuật nông mạch máu sẽ không chết như thế. Có những người không muốn gặp bác sĩ để rồi….bỏ vợ con đi với một đống nợ nần: không đóng thuế thu nhập 5 năm bây giờ cục Thuế nó đòi siết nhà. Cũng may có thằng con trai tiết kiệm được tiền mua lại nhà cho mẹ nó rồi bả từ từ đóng tiền trả lại như kiểu nó cho mẹ thuê nhà giá siêu rẻ. Túm lại chồng mình về để chia sẻ với chị hai. Dù gánh nặng nợ nần đã có cách gỡ, nhưng gánh nặng tâm lý vẫn không hết. Lâu lâu lên FB thấy bả post lại mấy bài với tiêu đề “làm sao nhận biết linh hồn của người thân bạn đang ở bên?” Haizz những cái chết bất ngờ như vậy có khi nhiều năm sau mới hết. Cái kinh nghiệm này mình cũng kinh qua một lần nên cũng đồng ý với chồng là ổng nên về Mỹ thăm gia đình nếu điều kiện kinh tế cho phép. Bất quá thì bán đi vài cái máy ảnh của ổng là đủ tiền vé về rồi!!

Còn chuyện quan trọng thứ hai khác cho chuyến đi về Mỹ này là đặt cái hẹn với luật sư chuyên di dân và xuất nhập cảnh để tìm hiểu các bước để mình chuyển quốc tịch Mỹ. Biết chắc chắn tháng 8-9 này sẽ phải về Mỹ để làm lại thẻ Xanh đã bị mất. Quá trình này nhanh thì 2-3 tháng, chậm thì ai biết có thể những 6 tháng. Lần đầu xin thẻ Xanh mất những 9 tháng mới có. Sau khi cấp lại thẻ Xanh thì chuẩn bị nộp đơn xin chuyển sang quốc tịch Mỹ: đây mới là vấn đề đau đầu đây vì không biết có phải sống tại đất Mỹ suốt thời gian chờ đợi hay không. Hai đứa bạn hiện ở Memphis và cả chồng mình cũng hỏi vì sao bây giờ quyết định nhập quốc tịch Mỹ thay vì làm từ…hồi 4 năm trước.

Sau 3.5 tháng trở lại Việt Nam, mình nhận ra rằng mình không còn nhận ra “where is my home?” và cũng không cần câu trả lời đó nữa. Điều quan trọng nhất không phải có một nơi có trên bản đồ thế giới này để mình gọi là nhà. Trước khi về VN mình đã hy vọng mình sẽ cảm thấy “at home” vì mình chưa bao giờ cảm thấy Mỹ là nhà của mình. Và hết một quý trôi qua mình nhận thấy mình cũng chẳng cảm thấy at home tại đất mình. Có lẽ để cảm thấy at home không phải do mình ở đất nước nào hay nói ngôn ngữ nào. Tuy vậy, mình có vẻ như nhận ra rằng cái vòng tròn cuộc sống của mình gói gọn trong các quan hệ xã hội và trong 8 năm qua, có hai mối quan hệ rất quan trọng trong cuộc sống của mình đã và đang ở tại Mỹ. Đó là hai người bạn quan trọng như người nhà của mình. Và không có quốc tịch Mỹ thì mình không thể tự do đi về thăm hai chú đó được vì thẻ Xanh chỉ cho phép đi về Mỹ sau cả chục tháng ở nước ngoài cũng chỉ hữu hạn một số năm thôi vì sau khi thẻ Xanh hết hạn lần tới thì chẳng thể xin lại thẻ Xanh nữa vì luật quy định thẻ Xanh phải làm tại đất Mỹ chứ không thể làm lại ở Đại Sứ Quán Mỹ ở các nước khác.

Sau 4 năm mọi người hỏi đã nhập tịch chưa mình luôn bảo chưa thấy cần phải làm, hay không có hứng thú với việc trở thành công dân Mỹ, hay không thấy có lợi ích nổi bật gì với việc nhập tịch ngoại trừ việc được đi bầu cử, được tham gia quân đội, hay được đi về Mỹ khỏi cần visa mà cũng không bị gạch tên khỏi “hộ khẩu” (vì Mỹ không có hộ khẩu như VN mình he he). Và đến hôm nay quyết định làm chỉ vì mình muốn luôn có cách đi về gặp hai người quan trọng trong cuộc sống của mình bất kể lúc nào mình muốn (và cái túi tiền cho phép!). Đúng là lãng nhách chưa từng thấy. Đánh một cái vòng dài mấy năm mới thấy cái mình quý trọng nhất.

Hai thằng quỷ sứ kia hỏi sao mày thay đổi ý định cái rẹt, mình bảo: lỡ 1 trong 2 đứa mày chết ở Mỹ thì tao cũng có thể mua vé về Mỹ bất kỳ lúc nào nếu tao có quốc tịch Mỹ. Vì thú thật, friends are like stars: they’re there even if you can’t always see it nhưng cũng có một câu khác: out of sight, out of mind. Tình bạn (hay quan hệ xã hội và gia đình nói chung) nếu không có vun đắp thì khó mà giữ được tốt như ngày trước. Mình vốn là người cô độc, thêm hay bới một mối quan hệ nhiều khi không ảnh hưởng đến mình nhiều, nhưng thật sự có những cái tên quá quan trọng để mình làm ngơ.

Tuy vậy, kể cả khi đã trở thành công dân Mỹ, mình đã quyết định chỉ ở Mỹ 30 ngày mỗi năm là tối đa. Thời gian còn lại sẽ ở Việt Nam. Bây giờ không còn quan trọng ở VN với tư cách gì và với hộ chiếu gì.

 

2 thoughts on “Your “home” is built from pieces of your social network. Which pieces support the weight of your home? Keep them.

  1. Chị à, ôm chị…
    Em đọc những dòng tâm sự này của chị thật chậm, thật sự thấy vui vui cho chị, rút cục chị cũng có câu trả lời rõ ràng cho bản thân, để không còn phải hỏi phải băn khoăn nữa mà tiếp tục những trải nghiệm khác, đúng không ạ 😉
    Btw, hơi bị cá nhân nhưng mà sau 2 năm ở Đài loan, xa khỏi môi trường kia giờ em toàn nghĩ thế giới này là my home, thứ ở mảnh đất kia em lưu luyến chắc cũng chỉ còn là mối quan hệ với gia đình và người thân.
    Chúc mọi dự đinh sắp tới của chị diễn ra suôn sẻ 😉

    Thích

Bình luận về bài viết này